MỘT
TRÁI TIM VỚI NGHỀ
ôm qua và hôm nay cũng vậy,
mỗi khi đến giờ giải lao em lại tìm đến nơi quen thuộc mà em thường hay đến, đó
là dãy hành lang trước lớp học. Em vừa nghịch với cành phượng vĩ vừa xòe tay
buộc gió, bất chợt em nhìn thấy cô đang đứng cuối hành lang. Em ngạc nhiên và
nghĩ: Cô vừa mới trải qua cơn phẫu thuật thoát vị đĩa đệm đầy đau đớn vậy mà
hôm nay cô đã đến với trường, với lớp. Nhìn từng bước chân của cô dường như rất
khó nhọc, cô phải đi chầm chậm, có lẽ vì vết thương kia vẫn còn âm ỉ chưa lành
hẳn. Trên khuôn mặt phúc hậu, dễ thương
với đôi má lúng đồng tiền của cô đã thêm những nếp nhăn nhăn. Lặng lẽ nhìn cô
in bóng hun hút ở đằng xa, em thấy lòng mình như oặn lại vì đau đớn, xót xa cho
cô. Em tự hỏi: Căn bệnh quái ác ấy tại sao lại không đến với người khác mà lại
đến với cô của em?”. Mỗi bậc thang mà cô bước là cả em và cả các bạn đều rơi
giọt nước mắt vào lòng. Cô ơi! Em thương cô nhiều lắm, tuy sức khỏe cô vẫn chưa
bình phục hẳn vậy mà cô đã cố gượng mình từng phút, từng giờ trước căn bệnh để
mang đến cho học trò những bài học bổ
ích. Vượt qua cơn đau hành hạ của căn bệnh đã làm em cảm thấy khâm phục nghị
lực ở cô, thế nhưng điều làm em khâm phục hơn nữa chính là tấm lòng yêu nghề
của cô! Cái tâm đối với nghề ở cô thật lớn lao khôn tả.
Mà cô có biết không? Trước khi thấy
được những phẩm chất cao đẹp ở cô, em đã không ít lần hiểu nhầm, lúc nào em
cũng cứ giữ khư khư cái quan niệm: Cô là một người rất khó-khó cả bề ngoài lẫn
tính cách, lúc nào cũng khuôn khép, hà khắc. Vì môn Hóa là một môn khá khô
khan, khó học, nhất là đối với một đứa học trò không mấy gì đam mê khoa học tự
nhiên như em. Nhớ lại những tháng ngày cô trò gắn bó, em thấy nhớ, thấy thương
cô nhiều hơn! Nỗi nhớ ấy cứ ám ảnh em mãi, nhất là những tiết học của cô. Ngày
trước em rất ngông, chẳng bao giờ em chịu học bài môn Hóa cả. Em còn hay nói
đùa với lũ bạn: “Thế nào hôm nay cô Huệ cũng “me” tôi nữa cho mà coi”. Dẫu biết
trước mình sẽ bị cô gọi lên bảng nhưng thật khó nhằn với kiến thức hóa học nên
có cố gắng mấy cũng không thuộc bài và áp dụng rành rẽ. Thế là hầu như tiết nào
em cũng được lên bảng, có thể nói em gần như “ chai mặt” không còn cảm giác bị
quê khi đã làm bài sai. Lẽ ra những cái sai không đáng của em sẽ bị cô rầy vì
thiếu kiến thức rất cơ bản. Vậy mà cô chỉ mỉm cười rồi ân cần chỉ bảo từng con
số, từng mũi tên… Mà, điều làm em ấn tượng mãi về cô đó là nụ cười duyên dáng.
Em thích nhất là khi cô cười vì mỗi lần cười cô lại để lộ chiếc răng khểnh đáng
yêu, khi đó tụi em lại khúc khích cười và khẽ bảo cùng nhau: “A…cô có răng khểnh
dễ thương quá”, vậy là tha hồ mà ngắm nghía.
Giờ nghĩ lại, việc cô thường xuyên gọi em
lên bảng là vì cô thương em, cô rất muốn em trở nên ngoan ngoãn và học tốt, chớ
có phải là cô ghét em đâu! Cô thương em đến vậy mà có lúc em đã phụ lòng cô. Cô
ơi! Em thấy mình xấu hổ lắm. Năm học này
đã là năm học cuối cấp, lần bày tỏ cảm xúc này cũng là lần cuối, nếu em
không nói ra những điều trong lòng mình,
em sợ rằng em sẽ chẳng còn cơ hội để nói với cô rằng: “Cô ơi!...Cô cho em xin
lỗi”!.
Những bài học về Ankan, Ankin luôn được em xem là rất khó, thế rồi bước
sang chương trình lớp 12, em mới nhận ra rằng thì ra nó rất dễ giống như lời cô
nói vậy. Những bài học năm xưa đã làm cho em liên tưởng đến cô và làm em hối
hận vì cô không giống như những gì em đã nghĩ, ngược lại cô còn là một người rất
giàu lòng vị tha, đức hy sinh; có tiếp xúc, có được học giờ cô mới biết cô rất
vui tính, rất nhiệt tình và thân thiện. Đặc biệt lúc nào tấm lòng ấm áp bao
dung của cô cũng luôn rộng mở để ôm ấp và truyền chút hơi ấm cho những đứa học
trò, mong sao chúng có thể vượt qua sự co ro cúm rúm-lạnh vì thiếu kiến thức.
Giá mà thời gian quay trở lại, nhất định em sẽ chạy ù đến bên cô sà vào lòng cô,
nắm lấy đôi bàn tay dịu dàng và nói với cô: em yêu cô nhiều lắm!...
Nhưng thời gian đã đi qua không thể nào
quay lại được, em tiếc nuối biết bao! Khi đã đánh mất cơ hội em mới nhận ra sự
quý giá của nó. Nghe các bạn nói cô khó nên đã không thích cô, lúc đấy em buồn
lắm, em không hiểu sao các bạn lại nghĩ vậy?! Không chỉ buồn mà em còn muốn
khóc, khóc vì em luôn khát khao được trở
lại những ngày học với cô... Các bạn may mắn được cô giảng dạy vậy mà không
biết quý trọng, như em bây giờ có muốn được thế cũng không được. Đánh mất tiền
tài, vật chất người ta có thể lấy lại, còn khi đã đánh mất thời gian thì sẽ
không bao giờ lấy lại được nữa. Em luôn mong muốn những ai đang nghĩ sai lệch
về tính cách và phẩm chất của cô thì hãy lắng lòng lại xem xét, nghĩ suy để
thấy được cuộc đời sư phạm của cô luôn luôn tỏa sáng.
Nếu em được ước thì em sẽ ước và dành điều ước đó đến với cô.
Cuộc đời được ví như một bản nhạc có nhiều nốt thăng trầm qua từng giai đoạn
của cuộc sống cô ạ! Cầu mong sao cô nhanh chóng phục hồi sức khỏe và căn bệnh
sẽ không trở lại với cô lần nữa...
Xin cám ơn người đã dạy dỗ, chắp cánh và
soi rọi để em vào đời không lầm đường lỡ bước. Đặc biệt em sẽ không chúc những
gì cao sang, xa lạ mà chỉ là một câu chúc bình thường nhưng đó là cả tấm lòng
em đối với cô: Chúc cô luôn có thật nhiều khỏe để có thể đứng trên bục giảng,
giảng cho thế hệ mai sau không chỉ kiến thức mà còn cả cách làm người, cô nhé!
Lê Võ Yến Ngân-cựu
học sinh khóa (2010-2013)